Dường như rất lâu rồi từ ngày con theo chồng,mẹ không còn nhận được những tấm thiệp nho nhỏ với lời yêu thương vào những dịp lễ,hay chỉ là tấm thiệp nói là "Con giận cha lắm,cha làm mẹ buồn.Mai mốt con không thèm nói chuyện với cha nữa.Mẹ đừng buồn nữa nha mẹ." Những lời có vẻ trẻ con ấy khi con đã 19 tuổi chắc cũng làm mẹ an ủi,và vui phải không mẹ?!Nhưng sao giờ đây khi càng lớn khôn con lại không còn thời gian quan tâm đến mẹ được như trước kia nữa.Con thật có lỗi với mẹ!
Cuối tuần rồi con về nhà thăm mẹ.Khi nghe những lời mẹ nói"sao dạo này con xanh xao quá,lo lắng nhiều lắm hả con?Mỗi lần con về mẹ thấy con gầy đi một chút lòng mẹ xót xa quá con ơi!"...Nước mắt con chực trào ra...Ôi!Mẹ ơi!Con biết nói gì đây...Con thương mẹ quá ,mẹ ơi!Con chợt nhận ra mẹ luôn là người âm thầm dõi theo con,quan tâm,lo lắng,muộn phiền vì con.
Giờ đây,con không mong gì hơn là cầu mong mẹ luôn khỏe mạnh,bớt lo nghĩ,bớt muộn phiền cho vầng trán và đôi mắt mẹ không phải thêm nhiều nếp nhăn nữa vì con.Cho mẹ sống vui vẻ,an nhàn để con báo hiếu công ơn của mẹ.
Mẹ của con bình bị quá,gương mặt mẹ sạm đi theo năm tháng,đôi tay mẹ gầy và gân guốc hơn từng ngày là sự tảo tần vì con cái vì gia đình.Mắt mẹ đã hằn nhiều nếp nhăn nhưng đôi mắt ấy lại ánh lên niềm hạnh phúc khi nhìn thấy con,khi được ôm con thế này...Mẹ ơi!con thương mẹ quá!!!
0 comments:
Post a Comment
Cám ơn bạn đã gửi nhận xét, Xin chờ BQT duyệt